Ba lại về mà, con ngoan thôi khóc
Trần gian một cuộc rong chơi
"... Không biết từ đâu ta đến đây Mang mang trời thăm đát xanh dày Lớn lên mang nghiệp làm thi sĩ Sống điêu linh rồi chết đọa đày..." (Nguyễn Đức Lão)
Thứ Tư, 18 tháng 3, 2020
Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2020
Pháp bất vị Chung (Nguyễn Đức Chung)
Pháp bất vị Chung (Nguyễn Đức Chung)
Ngày 7/3, báo chí thông tin cho toàn dân biết: "Ông Nguyễn Đức Chung - Chủ tịch thành phố Hà Nội đã đề nghị công an xử lý và công khai những người tung tin đồng thất thiệt, đăng tải trên các phương tiện thông tin đại chúng."
Cụ thể, chính quyền cho rằng, trên mạng xã hội xuất hiện rất nhiều tin đồn thất thiệt xung quanh vấn đề, về trường hợp chị N.H.N dương tính với COVID-19. Như chị N đi dự khai trương một thương hiệu lớn ở Hà Nội, đi vũ trường lây nhiễm cho nhiều người khác.
Về vấn đề này, trưa ngày 7/3, tại cuộc họp Ban chỉ đạo Phòng chống dịch COVID-19 đã chính thức thông tin: “Hiện tại, Hà Nội vẫn đang kiểm soát dịch rất tốt, đã và đang rà soát từng người tiếp xúc với chị N hoặc tiếp xúc thứ cấp để có phương án dịch tễ, cần thiết phải cách ly”, ông Chung nói và cho biết "phải xử lý căng, bởi vì khi tung tin thất thiệt được rất nhiều người truy cập - đây là hành vi gây rối, có thể xử lý hình sự".
Dựa vào đâu, mà ông Chung có thể tuyên bố hùng hồn, là những thông tin liên quan đến chị N., trên MXH là hoang tin? Có phải từ khi chị N. về nước, thì ông Chung kè kè, ăn cùng ăn, ngủ cùng ngủ, chung cùng chị N. chăng (chỉ đi ỉa là riêng)? Thưa rằng, hoàn toàn không phải thế, mà ông Chung dựa vào cái mà ông gọi là "NIỀM TIN".
"NIỀM TIN" đó, được ông Chung chia sẻ với báo chí, như sau: "Tôi là người trực tiếp trao đổi với chị N, tôi có niềm tin rằng sau khi chị này trở về Việt Nam và ở trên tầng 8 số nhà 125 phố Trúc Bạch từ ngày mùng 2.3 đến 14 giờ ngày mùng 5.2 thì lái xe đã chở chị N đến Bệnh viện Hồng, sau đó Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương đã tiếp nhận chị N vào phòng cách ly vào đầu giờ chiều mùng 5, trong khi một thương hiệu thời trang khai mạc vào 18 giờ chiều qua thì không thể nào có chuyện đó được".
Nói thế hóa ra là, "NIỀM TIN" của ông Chung dựa vào việc "trực tiếp trao đổi với chị N", "sau khi chị trở về VN". Nói cách khác, "NIỀM TIN" của ông Chung, cũng là thứ thông tin nghe nói lại, không hơn không kém. Khác biệt lớn nhất là, nhất bên khốn nạn, nhất bên không. Nhất bên ông Chung có "NIỀM TIN". Nhất bên thì ông Chung bảo "HOANG TIN".
Mà "NIỀM TIN" trong mùa dịch, không biết có lây nhiễm? Chỉ biết là, ông Vương Đình Huệ - Bí thư Hà Nội cũng có "NIỀM TIN": "không có chuyện chị N.H.N đi vũ trường, đi bar, dự khai trương cửa hàng thời trang, đó đều là fake news (tin giả)."
Xin được hỏi ông Chung "niềm tin" rằng: "NIỀM TIN" của ông Nguyễn Đức Chung, sẽ được bao nhiêu người tin, hình dáng niềm tin đó ra làm sao?! Trên tất cả, nó đáng giá bao nhiêu thóc (hoặc USD)?!
Câu trả lời, đành đoạn mà chờ với niềm tin sẽ có, từ phía ông Chung vậy. Tuy nhiên, cũng có ý kiến cho rằng, nếu bên Công an, không có "NIỀM TIN" vào cái "NIỀM TIN" của ông Chung, thì hẳn nhiên, đồng nghĩa với việc: ông Chung là người tiếp tay tung "hoang tin" (gọi theo cách gọi ông Vương Đình Huệ sẽ là "fake news"). Mà đã là thế thì ông Chung đang đề nghị Công An xử lý chính mình.
Quả thật, pháp bất vị Chung!
Cư sỹ Thích Niềm Tin
Ngày 7/3, báo chí thông tin cho toàn dân biết: "Ông Nguyễn Đức Chung - Chủ tịch thành phố Hà Nội đã đề nghị công an xử lý và công khai những người tung tin đồng thất thiệt, đăng tải trên các phương tiện thông tin đại chúng."
Cụ thể, chính quyền cho rằng, trên mạng xã hội xuất hiện rất nhiều tin đồn thất thiệt xung quanh vấn đề, về trường hợp chị N.H.N dương tính với COVID-19. Như chị N đi dự khai trương một thương hiệu lớn ở Hà Nội, đi vũ trường lây nhiễm cho nhiều người khác.
Về vấn đề này, trưa ngày 7/3, tại cuộc họp Ban chỉ đạo Phòng chống dịch COVID-19 đã chính thức thông tin: “Hiện tại, Hà Nội vẫn đang kiểm soát dịch rất tốt, đã và đang rà soát từng người tiếp xúc với chị N hoặc tiếp xúc thứ cấp để có phương án dịch tễ, cần thiết phải cách ly”, ông Chung nói và cho biết "phải xử lý căng, bởi vì khi tung tin thất thiệt được rất nhiều người truy cập - đây là hành vi gây rối, có thể xử lý hình sự".
Dựa vào đâu, mà ông Chung có thể tuyên bố hùng hồn, là những thông tin liên quan đến chị N., trên MXH là hoang tin? Có phải từ khi chị N. về nước, thì ông Chung kè kè, ăn cùng ăn, ngủ cùng ngủ, chung cùng chị N. chăng (chỉ đi ỉa là riêng)? Thưa rằng, hoàn toàn không phải thế, mà ông Chung dựa vào cái mà ông gọi là "NIỀM TIN".
"NIỀM TIN" đó, được ông Chung chia sẻ với báo chí, như sau: "Tôi là người trực tiếp trao đổi với chị N, tôi có niềm tin rằng sau khi chị này trở về Việt Nam và ở trên tầng 8 số nhà 125 phố Trúc Bạch từ ngày mùng 2.3 đến 14 giờ ngày mùng 5.2 thì lái xe đã chở chị N đến Bệnh viện Hồng, sau đó Bệnh viện Nhiệt đới Trung ương đã tiếp nhận chị N vào phòng cách ly vào đầu giờ chiều mùng 5, trong khi một thương hiệu thời trang khai mạc vào 18 giờ chiều qua thì không thể nào có chuyện đó được".
Nói thế hóa ra là, "NIỀM TIN" của ông Chung dựa vào việc "trực tiếp trao đổi với chị N", "sau khi chị trở về VN". Nói cách khác, "NIỀM TIN" của ông Chung, cũng là thứ thông tin nghe nói lại, không hơn không kém. Khác biệt lớn nhất là, nhất bên khốn nạn, nhất bên không. Nhất bên ông Chung có "NIỀM TIN". Nhất bên thì ông Chung bảo "HOANG TIN".
Mà "NIỀM TIN" trong mùa dịch, không biết có lây nhiễm? Chỉ biết là, ông Vương Đình Huệ - Bí thư Hà Nội cũng có "NIỀM TIN": "không có chuyện chị N.H.N đi vũ trường, đi bar, dự khai trương cửa hàng thời trang, đó đều là fake news (tin giả)."
Xin được hỏi ông Chung "niềm tin" rằng: "NIỀM TIN" của ông Nguyễn Đức Chung, sẽ được bao nhiêu người tin, hình dáng niềm tin đó ra làm sao?! Trên tất cả, nó đáng giá bao nhiêu thóc (hoặc USD)?!
Câu trả lời, đành đoạn mà chờ với niềm tin sẽ có, từ phía ông Chung vậy. Tuy nhiên, cũng có ý kiến cho rằng, nếu bên Công an, không có "NIỀM TIN" vào cái "NIỀM TIN" của ông Chung, thì hẳn nhiên, đồng nghĩa với việc: ông Chung là người tiếp tay tung "hoang tin" (gọi theo cách gọi ông Vương Đình Huệ sẽ là "fake news"). Mà đã là thế thì ông Chung đang đề nghị Công An xử lý chính mình.
Quả thật, pháp bất vị Chung!
Cư sỹ Thích Niềm Tin
Thứ Năm, 20 tháng 2, 2020
Bức tâm thư của thằng giáo Tuyên gởi học sinh
Đất nước mình, Thủ tướng niễng thôi em
Nhưng diễn được những trò hề kỳ dị lắm
Bởi hai tiếng "Việt Nam" rồi sẽ thành lạ lẫm
Tổ quốc có còn không, hay bán sạch giặc Tàu
Em thấy không? Đất nước mình còn có chủ quyền sao
Khi dịch bệnh Trung Quốc hiểm nguy càng lan rộng
Những nước chung biên giới liền ngăn chặn
Biện pháp hàng đầu buộc phải cách ly
Với nước láng giềng đang lúc lâm nguy
Rồi sau đó không ngại ngần tiếp tế
Chính phủ Việt Nam lại đớn hèn thậm tệ
Cửa khẩu mở toang, đón dịch bệnh "bạn vàng"
Đồng bào mình, tội tình chi phải chịu cảnh lầm than
Nuôi quân đội hằng hà trong doanh trại
Nuôi quan chức béo tốt, dân phải chịu nắng dầm sương dãi
Ăn. Chơi. Rồi ôm nhau ngủ cùng mơ giấc thiên đường
Đất nước bây giờ như "đầu tàu" đang đắm giữa đại dương
Bọn đầy tớ thoát thân, bơi đến trời Âu cập vào bến cảng
Chẳng phải lo gì, hẳn nhiên thoát nạn
Ông chủ cùng con thuyền chìm dần trong khốn cảnh bơ vơ
Tiếng nói Ba Đình, đồng bào nghe rồi tởn chưa, hay vẫn còn mơ?
Đất nước niễng thật rồi, nhìn từ lăng kính góc độ nào cũng vậy
Có một chính quyền vì dân: chín mươi năm bịp bợm, và ăn hại
Cơ đồ mấy ngàn năm, giờ mục ruỗng, chênh vênh
Tổ quốc của em, rồi còn nguyên vẹn mỗi cái tên
Chế Lan Viên đã viết "Người đi tìm hình của nước"
Các Mác, Lê Nin, Đặng Tiểu Bình, 4 thầy trò chơi mạt chược
Cược xương máu đồng loài, cược luôn cả giang sơn
Nhìn đi em, Mẹ Việt Nam, Mẹ của chúng ta tứa lệ máu uất hờn
Khi thằng con bất hiếu, bất trung, bất nghĩa, phá gia vong bản
Đứa trí thức vô cảm chết dần, đứa ung thư nhân cách
Tổ quốc tóp teo! Cha sống mãi, thì bầy con hoang giả vờ thương khóc.
Mẹ Tổ quốc hấp hối từng giờ, không thang không thuốc
Bởi Mẹ chung mà, nên chẳng mấy đứa trông nom
Xưa, cụ Nguyễn Du khóc Kiều. Nay, xuất khẩu cái ngàn vàng.
Chế Linh hát khúc Hận Đồ Bàn, bởi Xuân Tiên sáng tác.
Cụ Nguyễn Trãi quỳ khóc tiễn phụ thân Nguyễn Phi Khanh nơi Ải Nam Quan,
Hồn lệ ngàn năm của tiền nhân biết trở về đâu, hỡi em?
Khi quan ải xưa giờ đã mất.
Có khi chỉ vì giọt mồ hôi nhỏ lên ngực cô đào tận ở Paris.
Có ông Hồ Chí Minh khóc cụ bà Năm Cát Hanh Long,
Bạn của ông, là Tố Hữu "giết giết nữa bàn tay không phút nghỉ"
Cũng hóa điên rồ ép khô người, phun bãi khóc Tố Như.
Chuyện lệ sử. Có lệ thật, có cả lệ hư.
Khốn nạn cuộc đời, ngày mai chết thật rồi:
AI KHÓC MẸ VIỆT NAM? AI KHÓC HẬN VIỆT NAM?
Thứ Tư, 19 tháng 2, 2020
Hóa ra, với đám đông bất thường, thì có tận chứng đồng loại chết bất thường thì cũng tầm thường.
Định chọn sự tầm thường, chưa hẳn được bình thường, để viết, mà như thế thì, khác chi người cắn chó mới là tin tức. Chứ chó cắn người, chuyện nhân loại mấy ngàn năm đã biết, bình thường. Vậy hay là, có thời sự bất thường nào chăng, múa dăm câu chữ cong queo, hèn hèn chưa lần viết thẳng, thì mong chi đứng thẳng hay ngồi.
Hai ngày trước, ở Tây Ninh tỉnh, Trảng Bàng huyện, Trường Lưu xã, báo chí đồng loạt đưa tin, hơn 4h30 sáng, UBND xã này bốc cháy. Chuyện cháy thì bình thường thôi, từ khi con người tìm ra lửa. UBND xã cháy, cũng thường thôi. Chi cục thuế một tỉnh còn bị cháy nổ, cuối năm rồi, ở Bình Dương kia mà.
Điều bất thường, UBND xã cháy không phải vì "Việt Tân", mà đang điều tra. Phát hiện UBND xã cháy, là thằng quần chúng, chứ không phải bọn DQTV, Trực ban,..., chắc mãi dẹp hàng rong ban chiều, nên đêm về ngủ vùi trong chiến lợi phẩm. Đến mức, vị Kế toán trưởng của xã "lẻn" vào làm thêm trong đêm, không ai biết cả. Số phận bị định đoạt: chết vì "cần mẫn", theo phương pháp "cháy". Hơn 30.000 phóng viên, 800 cơ quan truyền thông lại quên chụp hình hiện trường mà đăng báo. Ướt còn cháy mất. Hiện trường mất. Hiện hình đâu ra.
Cũng trong ngày 17/2, ngày mà có muốn tưởng niệm anh hùng dân tộc chống bạn Trung Quốc, thì thằng dân nhớ tưởng niệm len lén thôi. Bởi, tôn vinh tình bạn bất thường thiêng liêng hơn, tôn vinh những anh hùng dân tộc ngã xuống trước họng súng giặc Tàu, còn vang đến bây giờ.
Tại Hải Phòng phố, Kiến An quận, ngày 17/2, có đến 2 cô giáo dọn dẹp phòng thí nghiệm, dùng cồn vệ sinh, bất cẩn gây cháy đến 65%, và 25% từng người. Cháy bình thường thôi. Hay có sự bất thường? Gần 24 giờ sau khi xảy ra "tai nạn", báo chí mới được đăng tin. Ngần ấy thời gian, mà trong số 30.000 PV vẫn chẳng có bức hình hiện trường, khi mà họ đến chụp hình cái cổng trường.
Ngược lên Cao nguyên Trung phần, cái cổng chào Viện bảo tàng tỉnh Đắk Lắk, hàng chục tấn đổ ập vì gió! Gió làm ngả đổ, bình thường thôi. Cái bất thường, là gió cuốn bay đi cốt thép từ lâu, giờ mới đổ. Gió cũng cuốn luôn chút thiện lương của ông Giám đốc Bảo tàng, khi tai nạn xảy ra, ông phát biểu rằng: vì tiết kiệm nên biết nguy hiểm vẫn để thế. Nói thế, chính quyền vì tiền hay chính quyền vì dân?! Thật bất thường lắm lắm!
Lần mò về quê hương của bác ông Nguyễn Sinh Sắc hay lân cận, họ đang háo hức, hồ hởi, phấn khởi với dự án đắp tượng đài ông Lê-nin. Đắp tượng đài ông ấy bằng gì nhỉ? "Vạn niên là vạn niên nào. Tường xây xương lính, hào đào máu dân". Câu đồng dao ám chỉ lăng vua Tự Đức xây bằng xương máu dân An Nam. Đó là thời phong kiến, bình thường thôi. Còn lăng ông Hồ, tượng đài bác của ông Nguyễn Sinh Sắc, xây dựng bằng tiền nghìn tỷ. Giờ có xây thêm cả com-bo (lăng mộ + tượng đài + nhà tưởng niệm) cho Lê-nin, khuyến mãi ông Các-mác, và ông Đặng Tiểu Bình thì cũng bằng tiền nghìn tỷ. Chứ có xây bằng xương máu nhân dân như thời phong kiến đâu, đất nước ta giờ quá độ xã hội chủ nghĩa.
Ơ hay! Đéo bất thường chi cả nhỉ?! Nhận ra sự bất thường như ông giáo sư Toán học: trẻ em không có cơm ăn, áo không có mặc, mà xây tượng đài nghìn tỷ, bọn ấy hoặc thần kinh hoặc khốn nạn. Nhận ra sự bất thường, nên ông giáo sư hóa thành "trâu biết làm toán", lạ lẫm quá dưới con mắt của số đông bọn người nhưng bất thường não trạng, chẳng còn được chút tầm thường, chứ nói chi chút bình thường.
Khuất Nguyên xưa nhảy sông Mịch La, bởi thiên hạ say chỉ riêng ông ta tỉnh. Nhảy sông thôi. Đó là chuyện Khuất Nguyên. Giờ mà say bị thổi phạt ngay, chớ dại. Thế lại hay, thiên hạ tỉnh, đâu dại mà say như thời của Khuất Nguyên. Thời này thời Khuất Núi, thời bọn Khuất Mày Khuất Mặt lên ngôi, hồn ma bóng quế ẩn hiện khó lường. Cũng bình thường thôi.
Hay là đi tu! Cũng có được đéo đâu! Được đéo đâu nhưng thành tu lậu! Mà ở thiên đường, "Tiên, Phật" vừa mở cửa ra là đã gặp. Đường sống nào mà tu lậu có thể, khi "Tiên, Phật" hè nhau, gầm gừ cấu xé. Đó là cảnh tu lậu của cư sỹ Thích Đà Bàn này thôi, Viện trưởng Viện Tu Đạo. Chứ Tam Chúc, Bái Đính là chùa lậu, còn tu có quo-ta hẳn hòi.
Tu lậu mới là thị phi, chả được thứ phi. Còn chùa lậu chẫm chệ ngôi chính phi. Bí quyết chôn dấu nơi nào, hay phong thủy tích tụ thành phúc phận?! Giản đơn thôi! Với đám đông bất thường, thì kể cả tận chứng những cái chết bất thường, thì cũng bình thường thôi. Đứng trước cái chết bất thường của đồng loại, mà không rởn gai ốc, thế là anh hùng rồi.
Thế là, đã hơn lắm đứa hèn hạ, run sợ, mà có hay đâu, sự run sợ không đến từ xác chết, mà đến từ mơ mơ hồ hồ, chứ không hẳn tỉnh thức: thời buổi giờ, hệ quy chiếu chuẩn anh hùng, đâu còn bình thường nữa, tầm cao hơn, nên gọi tầm thường. Nên có gì phải ngạc nhiên, biết nói dối đại trà, giữa chánh điện, khiến tượng Phật cũng phải giả vờ gật gù, thì hẳn nhiên, bao hình người ngồi nghe, sẽ hè nhau xuýt xoa sùi bọt háng, vỗ tay cho anh hùng Phạm Tuân người đầu tiên thành công mang dép râu vào vũ trụ.
Có lẽ, nhận ngủ giờ giá trị hơn vạn lần nhận thức. Mặc kệ đi, thức thử một lần, khó đến vậy sao? Ngủ thôi!
Viện trưởng Viện Tu Đạo
Cư sỹ Thích Đà Bàn
Cư sỹ Thích Đà Bàn
(Nhân sự mới Viện Tu Đạo: Mọi công việc của Viện Tu Đạo, sẽ được Phó Viện trưởng Thích Quốc Trần xử lý, từ thời điểm post bài viết này!)
Thứ Hai, 10 tháng 2, 2020
Tổ quốc nếu lần này đã mất, thì không bao giờ còn có thể phục quốc được nữa
Tổ quốc nếu lần này đã mất, thì không bao giờ còn có thể phục quốc được nữa
Đàm Ngọc Tuyên
“Đặc khu, Đảng vẫn dựng xây - Thằng dân phản đối, tù đày mọt gông”.
Chỉ với hai câu thơ lục bát này, 14 từ thôi, nhưng cá nhân chủ quan cho rằng nó đã phổ quát đủ đầy về thực trạng biên cương, bờ cõi, hải đảo của Việt Nam ta, giờ đây còn hay đã mất.
Ngày 10/6/2018, là ngày mà toàn dân VN ở nhiều tỉnh thành, đã đồng loạt xuống đường biểu tình, để phản đối chính quyền CSVN, sẽ thông dự Luật Đặc khu (ĐK) và Luật An ninh mạng (ANM). Cuộc biểu tình này xét về không gian, về lượng người tham gia là rộng khắp, và lớn hơn rất nhiều, so với lần nhân dân biểu tình phản đối tập đoàn Formosa xả độc giết biển miền Trung, hồi thượng tuần tháng 5/2016.
Có thể nói, cuộc biểu tình ngày 10/6, là lớn nhất trong suốt 43 năm, kể từ ngày 30/4/1975, ngày ĐCSVN thống nhất đất nước về mặt địa lý.
Quyền biểu tình là một quyền Hiến định, tại Điều 25. Và, để phản đối Luật ĐK nếu chính quyền CSVN thông qua là sẽ mất nước (điều này đã có nhiều bài viết xác tín của những học giả rồi), cho nên sẽ không quá ngạc nhiên khi cuộc biểu tình ngày 10/6, lại có quy mô lớn nhất như vậy. Bởi nước mất thì nhà tan. Bởi có thể một nhóm người, một tổ chức chính trị, một đảng phái cam tâm quỳ mọp làm nô lệ ngoại bang, chứ đại đa nhân dân VN thì không đớn hèn như vậy (ước tính 92 triệu người - tổng dân VN là 97 triệu).
Điều đáng ngạc nhiên, biểu tình là quyền Hiến định, nhưng số biểu tình viên bị bắt trực tiếp trong ngày 10/6, hoặc bị bắt sau đó (gián tiếp liên quan đến biểu tình) cho đến hạ tuần tháng 11 này: ước tính hơn 1.000 người. Bởi lượng biểu tình viên bị bắt quá nhiều, thành thử những nơi vốn dĩ là địa điểm cho người dân vui chơi tinh thần ngày nghỉ, lại trở thành những trại giam giữ, na ná trại tập trung thời Phát-xít Đức, điển hình như công viên Tao Đàn (SG).
Tất nhiên, biểu tình viên bị bắt có quốc tịch VN, gốc Việt, và họ đang sinh sống ở đất nước của Cha, Ông họ để lại. Nhưng giờ đảng phái tiếm quyền cai trị, nên huyễn hoặc gọi là đất nước "độc lập, tự do, hạnh phúc", với khẩu hiệu hư cấu: "Sống và làm việc theo Hiến pháp, Pháp luật". Cần nói rõ điều này, để độc giả không nhầm lẫn với bọn phát-xít Đức, ngày xưa, hay ISIS ở Trung Đông, hôm nay, mà là đang ở Việt Nam - một đất nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa.
Từ ngạc nhiên sẽ chuyển sang phẫn nộ, khi chúng ta biết rằng, nhà cầm quyền (C.A thực hiện) khi bắt bớ biểu tình viên (có cả phụ nữ mang thai, trẻ em), họ đã đánh đập, tra tấn, đã làm nhục. Ngay cả khi được thả ra, thì biểu tình viên (kể cả người thân của họ), vẫn bị nhà cầm quyền sách nhiễu, cô lập, gây khó khăn trong sinh kế hay học tập. Nhưng, không phải tất cả biểu tình viên, chỉ vì thực hiện quyền Hiến định, hầu góp phần bảo vệ giang sơn, bảo vệ tổ quốc VN, đều có được "may mắn" như thế đâu.
Ước tính có hơn 150 biểu tình viên đã bị bắt, rồi bị xử tù đày, đủ 3 miền Bắc - Trung - Nam. Có nhân dân yêu nước bị bắt tù đày (ở đây là biểu tình viên) ở vùng Tây Bắc xa xôi, núi đồi hùng vĩ; có người Cà Mau miệt vườn, chất phác, thật thà; có nhân dân nơi khúc ruột miền Trung dầm sương dãi nắng, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nhiều nhất, là người dân thiếu gạo quanh năm, nhưng dư bụi nhiệt điện trong từng hơi thở, người Phan Rí Cửa, Bình Thuận, tiếp đến là Đồng Nai, rồi Sài Gòn… Dẫn chứng, vừa qua, chỉ trong 2 ngày 27, 28/11, tỉnh Đồng Nai đã xét xử 6 "biểu tình viên", với tổng án là 25 năm tù. Gồm các ông Đoàn Viết Hoan (SN 1984), Võ Thường Trung (SN 1977) cùng bị 3 năm tù; Ông Ngô Xuân Thành (SN 1970) và ông Nguyễn Đình Khuê (SN 1978) cùng mức án 2,5 năm tù. Trường hợp "hai anh em nhà bác sĩ", ông Huỳnh Thanh Tâm và bà Huỳnh Thị Tố Nga, lần lượt bị xử 9 và 5 năm tù.
Tính trên cả nước, cùng thời điểm, có đến 7 biểu tình viên bị xử tù, với tổng số năm tù lên đến 48 năm. Cụ thể, tòa án Thanh Hóa xử ông Phan Thanh Điệp (SN 1965) 9 năm tù; Tòa án Cà Mau xử ông Nguyễn Chí Vững 6 năm tù. Đặc biệt, trường hợp là tín đồ của Phật giáo Hòa hảo Thuần túy là ông Trần Thanh Giang (SN 1971, ngụ tại ấp Long Hoà, TT. Chợ Mới, H. Chợ Mới, An Giang) đã bị tòa án An Giang xử 8 năm tù.
Ông Giang là một trong những tín đồ của Phật giáo Hòa Hảo Thuần túy, là 1 trong 5 tôn giáo truyền thống (khác với 5 tôn giáo quốc doanh do ĐCS lập ra) tại VN. Cho nên, ĐCS không công nhận, không cho hoạt động trong lĩnh vực tự do tôn giáo, từ nhiều thập kỷ qua. Đã vậy, Ông Giang còn tuyên truyền biểu tình, nên xử tù cho bỏ ghét thôi đó mà!
Như rất nhiều biểu tình viên khác từng bị "bắt... cóc", thì "hai anh em nhà bác sĩ", hay ông Giang, khi C.A bắt giam họ, nhưng không có bất kỳ lệnh bắt giữ hợp pháp nào cả. Nói cách khác, hầu hết, biểu tình viên bị bắt cóc, bằng lực lượng nòng cốt "khẩu trang nhân dân".
Điều này, giúp cho nhân dân VN nói riêng và thế giới đại đồng nói chung, phải tin rằng: Những tội ác, những chuyện rùng rợn thiếu tính người, mà chỉ có thể có trong văn học khi viết về tội ác của bọn Mafia, Găng-xtơ, Ya-ku-za, hay Tam Hoàng ("Bố Già" hay "Luật Im Lặng" của nhà văn Mỹ, Mario-Puzo, chẳng hạn), từ vài thập kỷ qua, nó lại hiển hiện ở VN.
Tội ác này, được hiển hiện với tần suất dày đặc, với quy mô rộng lớn, mà nạn nhân chính là những người dân thiện lương, cần lao để nộp thuế, để nuôi sống chính thủ phạm tàn hại họ. Đó là những người mặc sắc phục ngành, bịt mặt bằng khẩu trang ngành, để tiến hành bắt cóc, rồi tống giam biểu tình viên.
Tất nhiên, ở VN, những người bắt cóc sẽ được gọi chung bằng cụm danh từ mỹ miều: "cơ quan hành pháp của nước CHXHCNVN. (Lập pháp và Tư pháp đều na ná thế, hỗ trợ tích cực cho nhau). Chứ ai lại gọi Mafia, hay gì gì đó, nghe mất quan điểm. Với lại, chỉ bọn đế quốc, bọn thực dân mới tàn ác, nên ông nhà văn Mario-Puzo, của Mỹ mới gọi thế, còn Việt Nam ta là nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa.
Điển hình, vụ "bắt cóc biểu tình viên" mà thủ phạm là C.A thực hiện, có tính chất kinh hoàng về số lượng người bị bắt cóc cùng lúc. Ghê rợn hơn, sau khi bị bắt cóc, "biểu tình viên" bị biệt giam trong nhà lao tận 11 tháng mới được gặp mặt người thân. Nhiều gia đình đã không còn nhận ra người thân của mình sau ngần ấy thời gian bị biệt giam, cùng nghi vấn thân nhân của họ đã bị tra tấn như thời Trung Cổ!.
Đó là vụ bắt cóc biểu tình viên Nguyễn Thị Ngọc Hạnh, và hơn mười người là bạn bè của chị trên MXH Facebook, hồi đầu tháng 9/2018. Sau đó, một số được thả về, còn lại 8 người bị tống giam biệt hình tận 11 tháng, thì thân nhân mới được gặp mặt.
Cụ thể, gồm có các ông Đỗ Thế Hóa, Trần Thanh Phương, Ngô Văn Dũng, Nguyễn Văn Cương và Lê Quý Lộc. Và, các bà Hoàng Thị Thu Vang, Nguyễn Thị Ngọc Hạnh, và bà Đoàn Thị Hồng nhỏ tuổi nhất. Đặc biệt, cho dù nếu có đầy đủ Lệnh bắt giữ, cũng như Quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can Đoàn Thị Hồng với một tội danh cụ thể, thì bà Hồng cũng sẽ được tại ngoại điều tra, bởi khi bà bị bắt cóc, thì bà Hồng đang nuôi con gái ruột, dưới 36 tháng tuổi (cháu Đoàn Ngọc Hạ Vy, lúc bấy giờ mới được 29 tháng tuổi). Nhưng, giữa một rừng luật, nhà cầm quyền dùng luật rừng với bé Hạ Vy, bé đã xa mẹ (bà Hồng), đến nay, hơn 15 tháng.
Nếu thống kê đầy đủ, tổng số năm tù đày mà ĐCSVN xử tù người biểu tình, phản đối dự Luật ĐK, phải lên đến cả ngàn năm tù. Và, chính quyền vẫn tiếp tục bắt giam nhiều biểu tình viên khác, như Facebooker Vượng Nguyễn ở Lâm Đồng , hay trường hợp mới nhất, C.A TPHCM bắt TS Phạm Chí Dũng.
Con số ngàn năm tù đày của con dân VN khi đứng lên bảo vệ giang sơn tiền nhân để lại, đã gợi cho chúng ta về một nước Đại Việt Cổ, đã từng bị ngàn năm Bắc thuộc, bọn giặc Trung Hoa xưa xâm chiếm, đặt ách cai trị. Bên cạnh đó, vẫn còn nhiều biểu tình viên chưa được đưa ra xét xử, như vụ bắt cóc 8 của nhóm Hiến pháp nêu trên.
Mặc dù phải oằn lưng gánh chịu một ngàn năm Bắc thuộc, thì dân tộc VN can trường, bất khuất, bên cạnh sự lãnh đạo của minh quân, của những anh hùng ngày đó, dẫu phải hy sinh xương máu nhân dân, nhưng nước Đại Việt vẫn vẹn toàn, sừng sững, tên gọi tổ quốc Việt Nam thân yêu ngày nay, có nguồn cội từ đó.
Thế nhưng, ngày hôm nay, trước họa xâm lăng của bọn giặc phương Bắc, nhân dân VN, những con người thiện lương là những biểu tình viên dũng cảm nói trên, cũng đang phải gánh chịu cả ngàn năm tù đày, nhưng liệu rằng, VN giờ đây, tương lai gần ngày sau, còn hay sẽ (đã) mất?
Có câu hỏi buốt xót, còn câu trả lời là bỏ ngỏ. Chỉ biết là, những tố chất của dân tộc Việt xưa, không có mất đi, nhưng thay vào đó là sự đớn hèn, sự bạc nhược, sự vô cảm, trước họa xâm lăng. Chỉ biết là, khắp năm châu phải cúi đầu thán phục người Việt về sự nhẫn nhịn. Chỉ biết là, thời đại rực rỡ Hồ Chí Minh này, bọn mãi quốc cầu vinh đâu có 1 Trần Ích Tắc, 1 Lê Chiêu Thống như xưa mà bọn phản quốc hại dân, được sinh sôi nảy nở, nhiều nhung nhúc, e rằng tòa nhà QH sao thể chứa đủ.
Chỉ biết là, chuyện liên quan đến an ninh quốc gia mới nhất, nhưng QH lại thông qua, miễn thị thực 30 ngày cho người ngoại quốc, khi vào khu kinh tế ven biển (mà hiện tại Vân Đồn, Phú Quốc là 2 nơi thỏa điều kiện miễn thị thực). Nếu thống kê thì có hàng ngàn vấn đề đã xảy ra, sẽ cho chúng ta thấy rằng VN đã dần mất chủ quyền vào tay giặc Trung Cộng! (Vì khuôn khổ bài viết, nên quý độc giả có thể tìm trên xa lộ thông tin, báo chí kiểm duyệt cũng nhan nhản)
Tuy vậy, người ta lại lươn lẹo chữ nghĩa, bảo rằng vùng kinh tế ven biển chứ đâu phải đặc khu; miễn thị thực cho người ngoại quốc chứ có bảo miễn cho người Trung Quốc nào đâu (!). Đó là cách, để che đậy bản chất thật vấn đề, vốn dĩ bọn mãi quốc cầu vinh, phản dân hại nước lâu nay vẫn làm.
Trong tác phẩm Bút Máu có viết, đại khái, lưỡi gươm, khẩu súng giết người chỉ giới hạn. Còn bọn bất lương với dã tâm trùng trùng, chúng huyễn hoặc văn chương, mượn ngòi bút để viết điều sai trái, khả thể gián tiếp giết cả dân tộc, tội ác này của chúng, kể làm sao xiết.
Để kết thúc bài viết này, chúng tôi xin trích dẫn nguyên văn chia sẻ uất nghẹn, trên trang cá nhân, của GS-TS Trần Ngọc Vương. GS Vương là người uyên thâm về lịch sử, xã hội nước nhà, nên trưa ngày 8/9/2018, GS đau đớn viết:
“Một người bạn thân hỏi: "Sao dạo này nhiều lúc thấy anh ngẩn ngơ như người mất hồn, ít nói hơn và ít viết hơn? Có chuyện gì chia sẻ được không?"
Tuy là bạn thân hỏi, vẫn ngẩn ngơ, vẫn khó mở lời. Bạn gặng hỏi lại, mãi mới nói ra được, bởi sợ chính điều mình nói ra, và sợ phải diễn giải, phải chứng minh, phải lập luận… Mà người xung quanh bây giờ ngán nghe và rất khó tin những gì… không nhìn tận mắt.
Nói ra, chỉ một câu này: "Từ năm 938 đến nay, chưa bao giờ vận nước lại rơi vào tình thế hiểm nghèo đến thế. Và lần này, nếu đã mất thì không bao giờ còn có thể phục quốc được nữa!" Xong, ôm mặt. Bạn cũng yên lặng cúi đầu.
Đ.N.T.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
-
Đất nước mình, Thủ tướng niễng thôi em Nhưng diễn được những trò hề kỳ dị lắm Bởi hai tiếng "Việt Nam" rồi sẽ thành lạ l...
-
Hóa ra, với đám đông bất thường, thì có tận chứng đồng loại chết bất thường thì cũng tầm thường. Định chọn sự tầm thường, chưa hẳn...
-
Pháp bất vị Chung (Nguyễn Đức Chung) Ngày 7/3, báo chí thông tin cho toàn dân biết: "Ông Nguyễn Đức Chung - Chủ tịch thành phố Hà ...