Đất nước mình, Thủ tướng niễng thôi em
Nhưng diễn được những trò hề kỳ dị lắm
Bởi hai tiếng "Việt Nam" rồi sẽ thành lạ lẫm
Tổ quốc có còn không, hay bán sạch giặc Tàu
Em thấy không? Đất nước mình còn có chủ quyền sao
Khi dịch bệnh Trung Quốc hiểm nguy càng lan rộng
Những nước chung biên giới liền ngăn chặn
Biện pháp hàng đầu buộc phải cách ly
Với nước láng giềng đang lúc lâm nguy
Rồi sau đó không ngại ngần tiếp tế
Chính phủ Việt Nam lại đớn hèn thậm tệ
Cửa khẩu mở toang, đón dịch bệnh "bạn vàng"
Đồng bào mình, tội tình chi phải chịu cảnh lầm than
Nuôi quân đội hằng hà trong doanh trại
Nuôi quan chức béo tốt, dân phải chịu nắng dầm sương dãi
Ăn. Chơi. Rồi ôm nhau ngủ cùng mơ giấc thiên đường
Đất nước bây giờ như "đầu tàu" đang đắm giữa đại dương
Bọn đầy tớ thoát thân, bơi đến trời Âu cập vào bến cảng
Chẳng phải lo gì, hẳn nhiên thoát nạn
Ông chủ cùng con thuyền chìm dần trong khốn cảnh bơ vơ
Tiếng nói Ba Đình, đồng bào nghe rồi tởn chưa, hay vẫn còn mơ?
Đất nước niễng thật rồi, nhìn từ lăng kính góc độ nào cũng vậy
Có một chính quyền vì dân: chín mươi năm bịp bợm, và ăn hại
Cơ đồ mấy ngàn năm, giờ mục ruỗng, chênh vênh
Tổ quốc của em, rồi còn nguyên vẹn mỗi cái tên
Chế Lan Viên đã viết "Người đi tìm hình của nước"
Các Mác, Lê Nin, Đặng Tiểu Bình, 4 thầy trò chơi mạt chược
Cược xương máu đồng loài, cược luôn cả giang sơn
Nhìn đi em, Mẹ Việt Nam, Mẹ của chúng ta tứa lệ máu uất hờn
Khi thằng con bất hiếu, bất trung, bất nghĩa, phá gia vong bản
Đứa trí thức vô cảm chết dần, đứa ung thư nhân cách
Tổ quốc tóp teo! Cha sống mãi, thì bầy con hoang giả vờ thương khóc.
Mẹ Tổ quốc hấp hối từng giờ, không thang không thuốc
Bởi Mẹ chung mà, nên chẳng mấy đứa trông nom
Xưa, cụ Nguyễn Du khóc Kiều. Nay, xuất khẩu cái ngàn vàng.
Chế Linh hát khúc Hận Đồ Bàn, bởi Xuân Tiên sáng tác.
Cụ Nguyễn Trãi quỳ khóc tiễn phụ thân Nguyễn Phi Khanh nơi Ải Nam Quan,
Hồn lệ ngàn năm của tiền nhân biết trở về đâu, hỡi em?
Khi quan ải xưa giờ đã mất.
Có khi chỉ vì giọt mồ hôi nhỏ lên ngực cô đào tận ở Paris.
Có ông Hồ Chí Minh khóc cụ bà Năm Cát Hanh Long,
Bạn của ông, là Tố Hữu "giết giết nữa bàn tay không phút nghỉ"
Cũng hóa điên rồ ép khô người, phun bãi khóc Tố Như.
Chuyện lệ sử. Có lệ thật, có cả lệ hư.
Khốn nạn cuộc đời, ngày mai chết thật rồi:
AI KHÓC MẸ VIỆT NAM? AI KHÓC HẬN VIỆT NAM?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét